Friday, July 28, 2006

Sống trọn vẹn từng ngày


Blog này đăng kí đã lâu, mãi đến hôm nay tui mới post bài đầu tiên ra hồn. Cũng không phải là tui chạy theo phong trào blog đâu, vì một công dụng đầu tiên mà tui thấy ở blog (với bản thân tui) là nơi lưu các tài liệu hay liên kết tạm thời (mà cái này rất hay gặp khi duyệt web) ;).
Nhưng khi dạo một vòng trên các blog google, yahoo (360) và một vài blog khác, tui thấy họ dùng blog để nói cho thế giới biết họ là ai, để nhận xét về vấn đề gì đó hay chỉ để tự nói với mình (nhưng lại cho người khác đọc, hì hì). Quả thật blog đối với họ giống như một cuốn nhật ký online, một nơi cho phép bạn làm một nhà văn (bạn viết blog hay thì sẽ có nhiều người ghé thăm hơn ;) ) hay một nơi để lưu lại những khoảnh khắc vui buồn nào đó vừa xảy ra
Những ai đã ghé thăm blog của tui, xin lỗi bạn vì sự thiếu trách nhiệm và xem thường blog của tui mà bấy lâu nay tui vẫn làm. Bắt đầu từ giờ tui sẽ có cái nhìn khác về blog và đầu tư nhiều thời gian hơn cho nó :)
Tui vốn dốt văn nên không biết nói về gì trên blog, nay xin chia sẽ với mọi người một cách nhìn nhận về cuộc sống mà tui đã học, đã trải nghiệm. Đây chỉ là một bài viết trong tờ giấy lót trong cuốn tập 96 trang của thằng bạn tui (thằng Long) hồi năm 1 nhưng tui xin nó sau khi đọc và vẫn giữ đến giờ. Nói nhiều quá về bài viết này thì không hay mà nói ít quá thì tui không chịu được :p, nhưng xin bạn hãy đọc và cảm nhận ý nghĩa trong từng câu nói của tác giả bài viết. Chúng sẽ là cánh tay giúp bạn đứng lên trong những lần vấp ngã (vì tình cảm chẳng hạn :p).
Nay bài viết xin được phép bắt đầu (clap, clap) :)

Sống trọn vẹn từng ngày
Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison - Tổng giám đốc của tập đoàn Coca Cola - đã nói chuyện với sinh viên về mối tương quan giữa nghề nghiệp với những trách nhiệm khác của con người
     * Bạn hãy tưởng tượng cuộc đời như là một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn có năm quả bóng mang tên là : công việc, gia đình, sức khỏe, bạn bè và tinh thần. Bạn đang tung chúng lên không trung. Bạn sẽ hiểu ngay rằng công việc là quả bóng bằng cao su. Vì khi bạn rơi nó xuống đất, nó sẽ nảy lên lại. Nhưng bốn quả bóng còn lại: gia đình, sức khỏe, bạn bè và tinh thần đều là những quả bóng bằng thủy tinh. Nếu bạn đánh rơi một quả. nó sẽ bị trầy sướt, có tì vết, bị hư hỏng hoặc thậm chí bị vỡ nát mà không thể sửa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ.      Bạn phải hiểu điều đó và cố gắng phấn đấu giữ cho được sự quân bình trong cuộc sống của bạn
      Bạn làm thế nào đây
      Bạn đừng hạ thấy giá trị của mình bằng cách so
sánh mình với người khác. Đó là vì mỗi chúng ta là những con người hòan toan khác nhau, chúng ta là những cá nhân đặc biệt. Bạn chớ đặt mục tiêu của bạn vào những gì người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn mới biết rõ điều gì là tốt nhất cho chính mình.
      Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ hoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong từng khoảnh khắc của nó, bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của đời mình
      Bạn chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó cho đi. Không có gì là hoàn toàn bế tắc mà nó chỉ thật sự bềt tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa
      Bạn chớ ngại nhận rằng mình vẫn chưa hoàn thiện.
Đó chính là sợi chỉ mong manh ràng buộc mỗi con người chúng ta lại với nhau
      Bạn chớ khóa kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói không có thời gian yêu ai. Cách nhanh nhất để giữ được tình yêu là hãy cho đi. Cách nhanh chóng để đánh mất tình yêu là níu giữ thật chặt. Còn phương thế tốt nhất để giữ được tình yêu là bạn hãy chấp cho nó đôi cánh
      Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh đến nỗi không những bạn quên mất nơi mình sống mà còn có khi quên cả bạn định đi về đâu
      Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng. Nó là kho báu mà bạn có thể dễ dàng mang theo bên mình.
      Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai điều đó một khi mất đi sẽ không khi nào bắt lại được. Cuộc đời không phải là một đường chạy mà nó còn là một lộ trình mà bạn hãy thưởng thức từng chặng đường mình đã đi qua
      Quá khứ đã là lịch sử. Tương lai là một màu nhiệm. Còn hiện tại là một món quá của cuộc sống, chính vì thế mà chúng ta gọi đó là tặng phẩm

No comments: