Sunday, October 21, 2007

Mưa và quá khứ

Mắt biếc

Nguyễn Nhật Ánh

..............................................................

Tôi trở thành người bạn trai đầu đời của Trà Long,như trước đây bà tôi đã từng là người bạn gái của tôi. Ba Hà Lan ít khi nựng cháu, ông có những mối quan tâm riêng. Thương Trà Long, ông chỉ biểu lộ tình cảm của mình bằng ánh mắt âu yếm thầm lặng. Thường thường, ông chọc cho nó cười và trong khi nó cười chưa dứt, ông bỏ ra sau hè với chiếc liềm hoặc những bó mạ trên tay.

Tôi thương Trà Long với một tình thương đặc biệt. Nó là hóa thân bé bỏng của Hà Lan. Nó là sự nối dài số phận không may của mẹ nó. Ngay từ lúc lọt lòng, nó đã là đứa trẻ không cha và mới hơn một tuổi đã sớm rời khỏi vòng tay mẹ. Ngôi sao bản mệnh của cháu nằm lẩn khuất nơi đâu giữa bầu trời xanh thăm thẳm, đêm đêm chú mỏi mắt dò tìm sao chẳng thấy ? Cứ mỗi lần ngồi lặng ngắm Trà Long dạo chơi quanh quẩn bên bộ ván, lòng tôi không khỏi bâng khuâng

..............................................................

Hắn đọc truyện này đã lâu lắm, từ khi còn học lớp 6 rồi. Nhưng khi đọc xong hắn không thể đọc lại. Hắn sợ vì hắn có thể cảm nhận cảm giác của nhân vật Ngạn trong truyện. Hắn biết rõ những tình cảm, đau khổ, nhớ nhung của Ngạn qua lời văn. Hắn sợ rồi hắn cũng bị như vậy (thực tế là đã có lần hắn như vậy nhưng không buồn như của Ngạn) và hắn trân trọng những gì mà hắn đang có hiện giờ. Dù không phải ai cũng hiểu như hắn.
Có thể đây là nguyên do hắn trở nên quá khó hiểu với mọi người. "Uhm, có lẽ vậy" - hắn xác nhận


Powered by ScribeFire.

No comments: