Thursday, January 31, 2008

Happy guy



Yes, 2007 year was over. And today, the last day of my probation time in company, I've finally gained a small new achievement. I joined the Bamboo team and was billable (hey, what's billable ?, Hmm, that's a small story and I shouldn't tell in here :-). I will have been Tet holidays in following days and these days're remarkable event for me in this year. Why ?. The answer's simple : it lead up to a road with many branches :-)

I want to know about software development process, participate in any open source project, use English smoothly, own some Microsoft's (or Sun, maybe) certificates, have a private room, ... Oh, there're many things to be done, right ? But I also got some problems and I'm really happy to escape some of them. I'm lonely, difficult to understand and usually thinking. Of course, I don't want to be lonely and unintelligible guy; because the thinking of some people is different from mine, and this leads to misunderstanding. I want to say with them that I really respect them, want to be a good friend.

Anyway, I start in reading. I think it's a good way to get information when you aren't a communicative guy. Moreover, book always is a good teacher for everyone :-)

It's time to have dinner although I want to write more and more. So goodbye and I will be back (maybe nobody've even read this blog)

-dlam-


Powered by ScribeFire.

Friday, January 18, 2008

Head in your eyes



In this blog, I decide to write it with English to improve my writing skill. At least this is the way I can do.

I moved to the new company one month ago. It's a big company with more 2000 employees, an USA-based company. When I have started my work, there're many things making me surpricing. I have my own table, UPS (for PC box) and a private space, it's cool.
I meet many guys at my floor and company, of cource I don't know them. When I go somewhere, like get water or go to rest room (WC), and meet any guy on my way, then they usually smile with me so i would reply them. Poor me, God created my face not easy to smile so it's hard to do that :(.
Luckyli, some guys in firm appoint me to potent team named Bamboo. Actually, they're a GREAT TEAM. Bamboo have many things I have even hoped: professional, united, potential and passionate.
Currently, Bamboo have been developing a new product for USA market and use latest Microsoft's technology (SharePoint). If I be a member of team, it's wonderful. Because they have researched SharePoint (and some relevant stuffs like NET 3.0, Enterprise Library) for a long time, so I have many thing to learn before I can start working with them. I can't image how cool when I received a bug of some components that I have implemented from QC :)
I want to say more but it's time to go bed. Good night to you, anonymous reader. ;)


Powered by ScribeFire.

Thursday, December 13, 2007

"Nhà" mới




Phóng viên CNN (PV): Chào anh, tại sao anh đặt tên bài viết này là "Nhà" mới ?

Tui (nhân vật đang tự sướng) : Chào pà con (tay vẫy mọi người và ra hiệu cho mọi người im lặng ), tui may mắn được chuyển sang một môi trường làm việc khác và hoàn toàn khác xa với nơi cũ. Vì thế tui muốn ghi lại dấu vết cảm xúc của mình thôi. Về tên bài, tui nói là "Nhà" vì những người tại nơi mình làm đều mong muốn mọi thành viên xem công ty là ngôi nhà thứ 2.

PV : Anh có thể nói rõ hơn ý nghĩa từ nhà ?

Tui : Với mọi người trong team, anh được giúp đỡ đề có thể theo kịp project trong team. Khi kết thúc working, mọi người sẽ có 1 hoạt động nho nhỏ như là đi ăn kem hay mua đồ vô công ty ăn (thanh toán từ quỹ chung của team ). Tui thấy như vậy là rất hay, có thể tui chưa quen nhưng PM của team mong muốn tạo ra một team như vậy.

PV : Anh có thể chia sẽ các khó khăn ban đầu của anh không ?

Tui : Tui có 2 ý niệm mới khi làm tại đây : email và English. Đặc biệt là về English . Nơi này hầu như mọi liên lạc đều dùng email là chính và buộc phải sử dụng English hầu như trong mọi việc. Cho đến hiện giờ thì tui đã quen dần rồi, dù sao thì cũng phải quen, không thể làm khác được

PV : Vậy hiện giờ khó khăn chính của anh là gì ?

Tui : Tui cần phải học ngay những kĩ thuật cần thiết cho project team đang làm và càng nhanh càng tốt. Đây là 1 thử thách cho tui và hi vọng tuần sau tui sẽ ăn nằm tại công ty để hấp thu toàn bộ Technical đại pháp cho công việc

PV : Anh có mong muốn gì sắp tới không ?

Tui : Chậm nhất là hết tuần sau có thể bắt tay vào làm việc chung với team và kiếm ra được việc làm cho m. Ai đó cổ vũ cho tui nào

PV : Xin cảm ơn anh. Chúc anh cuối tuần vui vẻ

Tui : Không có gì, giờ tui đi tắm và ăn tối đây.


Bài viết mang tính chất tự sướng là chính

Powered by ScribeFire.

Wednesday, November 28, 2007

Dreaming

Hôm nay nổi hứng lên ngồi nghĩ xem mình nên kiếm vợ ra sao (chưa có tiền mua đâu, chỉ là tự sướng thôi)


Sau 1 lúc đắng đo (cứ cho rằng mình có tiền) thì mình sẽ chọn em này - mặc dù mình vẫn chưa xem kĩ phụ tùng của ẻm. Xin trân trọng giới thiệu cô nàng sắp cưới của tui

Từ cái nhìn ban đầu, em rất "hot"




... nhưng em này "ngon" hơn


và hiện giờ mình lại khoái em này
mặc dù em không "bốc" lắm


Nhưng có 1 vấn đề với 3 em này

Khi nào em mới chịu lấy mình

Post xong rồi, đỡ ức chế hơn rồi. Giờ làm việc tiếp thoai

Powered by ScribeFire.



Technorati Tags:

Thursday, November 08, 2007

Thời gian

- Cứ đang lập trình được 2h thì hắn dành 20' để thư giãn bằng việc xem tin tức hay đọc article về .NET nào đó. Nếu một ngày làm việc 8h vậy hắn đã mất 1h20' chỉ để xem 1 vấn đề vớ vẩn nào đó rồi sau đó quên ngay

- Trong 3h ngồi học anh văn mà chỉ ghi vào tập rồi về để đó, hắn ít khi tiếp thu ngay kiến thức trên lớp vì chúng quá xa lạ so với hắn

- Về nhà hắn thường ngồi không chơi khoảng 2h vì em hắn dùng máy chơi game online

Hắn đã mất 6h20' mỗi ngày mà không hề mang lại kết quả gì. Từ lúc hắn ra trường và làm việc thì mỗi ngày hắn đều dành ít nhất là 6h20' chỉ để enjoy do nothing.




Powered by ScribeFire.

Saturday, October 27, 2007

[ Untitle ]



Hôm nay lại 1 người nữa nghỉ việc. Cho đến giờ cty mình chỉ còn lại 3 người (chỉ tính người làm việc trực tiếp) mà trong 3 người đó có 1 người lại không dính dáng gì đến project quan trọng của cty (mình đó ). Thế hóa ra mình ở lại cty mà như người thừa, ở lại cũng chẳng biết làm gì.

Ngày mốt lại phải đi làm tiếp, thật chẳng còn hứng thú nữa. Đến ngồi vào máy mà chẳng biết phải làm gì (có gì liên quan đến mình đâu mà làm). Cái project bự vậy mà 2 người làm, lại không hề có document gì hết, viết quên trước quên sau. Mình nghĩ cái project này mà customize lại đảm bảo crash, làm lại từ đầu là cái chắc. Đây không phải là cái mình nghĩ khi học ở trường về ngành Phần mềm, nó là khác kìa. Phần mềm là cái quy trình, có document và viết code 1 thì document lại 3. Mình cứ ngỡ thực tế là thế, giờ hóa ra không phải. Nói đi cũng phải nói lại, vì cái project này làm quá nhiều việc mà thời gian thì không có nên anh T. buộc phải code thẳng, không design gì cả. Có trách móc gì thì trách cái người đặt hàng không biết gì, cứ nghĩ làm nhanh là tốt.

Mình đang hy vọng, dù là không chắc lắm về cơ hội này nhưng phải có hy vọng thì mới giúp mình vượt qua được. Mong là mình có cơ hội thay đổi. Vui lên nào


Powered by ScribeFire.

Monday, October 22, 2007

Sâu và rộng

Sau 1 lúc giải quyết vấn đề kĩ thuật, nó rút ra kết luận với anh

- Thế mới biết, càng làm thì càng hiểu chi tiết hơn. Nó nói thế

- Cái đó là chú mò, hên thì giải quyết được thôi. Anh bình thản nói

- Mò gì, em dựa vào hiện tượng và tìm ra nguyên nhân rồi mới đọc sâu vô cái life cyrcle của Web page trong ASP.NET chứ bộ. Nó cãi

- Đó là sự khác biệt giữa biết sâu và biết rộng, nếu chú biết rộng thì chú thấy ngay cái sai là do đâu, từ đó đi vào nghiên cứu sâu để khắc phục lỗi. Anh giải thích

- Nhưng em suy nghĩ theo hướng vấn đề rồi mới dựa trên cái biết. Vụ life circle này em biết rồi. Nó nói để anh không nghĩ là nó mò lỗi

- Giờ chú nghĩ xem, giữa biết sâu và biết rộng thì cái nào tốt hơn. Anh kết luận

- Dĩ nhiên là biết sâu. Nó trả lời ngay

- Sai, biết rộng tốt hơn. Nhìn từ trên cao xuống thì rõ hơn là nhìn từ dưới lên. Anh nói và đi về chỗ ngồi

Giờ nó suy nghĩ lại: "Đúng là thế. Biết rộng thì sẽ biết sâu dễ dàng nhưng ngược lại thì khó hơn".

Powered by ScribeFire.

Sunday, October 21, 2007

Mưa và quá khứ

Mắt biếc

Nguyễn Nhật Ánh

..............................................................

Tôi trở thành người bạn trai đầu đời của Trà Long,như trước đây bà tôi đã từng là người bạn gái của tôi. Ba Hà Lan ít khi nựng cháu, ông có những mối quan tâm riêng. Thương Trà Long, ông chỉ biểu lộ tình cảm của mình bằng ánh mắt âu yếm thầm lặng. Thường thường, ông chọc cho nó cười và trong khi nó cười chưa dứt, ông bỏ ra sau hè với chiếc liềm hoặc những bó mạ trên tay.

Tôi thương Trà Long với một tình thương đặc biệt. Nó là hóa thân bé bỏng của Hà Lan. Nó là sự nối dài số phận không may của mẹ nó. Ngay từ lúc lọt lòng, nó đã là đứa trẻ không cha và mới hơn một tuổi đã sớm rời khỏi vòng tay mẹ. Ngôi sao bản mệnh của cháu nằm lẩn khuất nơi đâu giữa bầu trời xanh thăm thẳm, đêm đêm chú mỏi mắt dò tìm sao chẳng thấy ? Cứ mỗi lần ngồi lặng ngắm Trà Long dạo chơi quanh quẩn bên bộ ván, lòng tôi không khỏi bâng khuâng

..............................................................

Hắn đọc truyện này đã lâu lắm, từ khi còn học lớp 6 rồi. Nhưng khi đọc xong hắn không thể đọc lại. Hắn sợ vì hắn có thể cảm nhận cảm giác của nhân vật Ngạn trong truyện. Hắn biết rõ những tình cảm, đau khổ, nhớ nhung của Ngạn qua lời văn. Hắn sợ rồi hắn cũng bị như vậy (thực tế là đã có lần hắn như vậy nhưng không buồn như của Ngạn) và hắn trân trọng những gì mà hắn đang có hiện giờ. Dù không phải ai cũng hiểu như hắn.
Có thể đây là nguyên do hắn trở nên quá khó hiểu với mọi người. "Uhm, có lẽ vậy" - hắn xác nhận


Powered by ScribeFire.